Có một câu nói mà cho tới bây giờ khi đọc lại, tôi vẫn không ngừng sợ hãi:
"Một năm bạn về thăm cha mẹ được mấy lần? Có người mỗi năm chỉ về thăm cha mẹ được một lần. Nếu cha mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, cha mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt cha mẹ. Khoảng thời gian cha mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!."
Và tôi đã không dám nghĩ tiếp thật. Không ai trong chúng ta có thể chối bỏ được sự thật rằng, cha mẹ mình đang già đi. Hai mươi tám tuổi, còn được thêm mấy lần 10, 20 hay 30 năm nữa để nghe cha kể chuyện xưa. Còn được thêm bấy nhiêu năm để mãi được ngồi nghe cha ca những câu chuyện cũ. Tôi đâu muốn cha hay mẹ già đi, đâu muốn nhìn cha mắt kém, tay chân run rồi nói lung tung những điều lộn xộn. Tôi cũng muốn cha mãi được sống trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp với mẹ con, với kí ức của "những tối hẹn hò, chiếc xe đạp đưa nhau đón về".
Về thăm nhà, lúc nào trong tôi cũng có nửa vui nửa buồn. Buồn vì sao nhỉ? Chưa cần đếm mái tóc bạc đi bao nhiêu sợi, đuôi mắt mọc thêm bao nếp nhăn, bao nhiêu đêm thức trắng mất ngủ vì những lo lắng tuổi già. Chưa cần đếm những tiếng thở dài giữa đêm, những lắng lo xen với quan tâm không được nói ra bằng lời nhưng cha mong tôi hiểu. Ngày qua ngày, tôi lớn lên, vững chãi và tự tin. Tôi lớn lên, chẳng còn muốn nũng nịu trong vòng tay cha nữa. Lúc này, tôi muốn cha có thể an giấc mỗi khi tối về, bớt âu lo. Và tôi chọn TRỌN VẸN CÂN BẰNG của AIA, với tình yêu thương gửi gắm vào đấy.